"Tổng giám đốc Tô, em nghĩ là do lần trước em đến bệnh viện thăm anh, tiện tay đưa cho cô ấy một cái túi xách. Chắc là cô ấy cảm thấy em đang sỉ nhục cô ấy nên từ đó về sau thấy em không thuận mắt."
"Theo tôi biết thì Hoắc Miên không phải là người dễ tức giận. Với tính tình của cô ấy mà còn có thể ra tay tát cô một cái là đủ để chứng minh rằng cô đã làm việc gì đó không thể tha thứ được."
Triệu Thanh Nhã trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào Tô Ngự…
Cô ta không ngờ là Tô Ngự lại hiểu rõ Hoắc Miên đến vậy. Người ta chưa nói câu nào mà anh ta đã đoán được gần đúng, chuyện này thật đáng sợ.
"Tổng giám đốc Tô, không phải như vậy đâu, cô ta thật sự không đơn giản như thế, cô ta rất lợi hại."
"Đúng là cô ấy rất lợi hại." Tô Ngự cũng thừa nhận điều này.