"Tổng giám đốc Hoắc… Xin lỗi, cô gái này quá kích động, tôi không ngăn lại..." Nữ thư ký cung kính xin lỗi.
"Không sao, cô ra ngoài đi." Hoắc Tư Khiêm vẫy tay, đuổi thư ký đi.
"Hoắc Tư Khiêm!"
"Tiểu Miên, ngọn gió lạ nào đưa em đến đây thế, mau ngồi xuống."
"Anh đừng có nói chuyện phiếm với tôi, có phải anh là người đã cưỡng giải phóng mặt bằng khu nhà tôi không?"
"Tiểu Miên, em đừng có kích động, chúng ta từ từ nói chuyện này sau. Em ngồi xuống trước đi đã, được không?" Đối với Hoắc Miên, Hoắc Tư Khiêm kiên nhẫn hơn bình thường rất nhiều.
Hoắc Miên lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó miễn cưỡng ngồi xuống.
"Em muốn uống cà phê hay trà?"
"Tôi không đến đây để uống nước…"
"Không phải là ai đến đây cũng được uống nước đâu." Hoắc Tư Khiêm cười.
"Anh đừng có vòng vo với tôi nữa, có phải là anh cố ý nhằm vào nhà chúng tôi không?"
Hoắc Tư Khiêm không nói gì, xoay người rót cho Hoắc Miên một cốc cà phê, nhẹ nhàng khuấy.