"À… Chỉ là không cẩn thận nên tông phải người ta, chỉ bị hỏng xe chút xíu, nên em không nói với anh."
Hoắc Miên vừa nói, vừa cẩn thận quan sát Tần Sở, sợ mình bị nhìn thấu.
"Em không sao là được rồi, về sau chú ý hơn."
"Vâng." Hoắc Miên gật gật đầu, thở dài một hơi.
"Sau này đừng đi xe kia nữa, tính năng an toàn quá thấp, anh sẽ đặt cho em một chiếc xe khác."
"Nhưng mà…"
"Không cho phép nói nhưng mà, em chỉ có thể nhận mà thôi." Tần Sở ngang ngược chặn lại lời từ chối của cô.
"Được rồi, cảm ơn Tần đại nhân." Hoắc Miên nũng nịu ôm cổ anh.
Vì dậy muộn nên cả hai người đều không ăn sáng, Tần Sở lái Maybach chở Hoắc Miên đi làm.
Đợi đến lúc Hoắc Miên vào khu điều dưỡng, trong văn phòng đã có sẵn bữa sáng.
"Y tá trưởng, chị tới rồi, cái này là có người lúc nãy vừa đưa đến."