Sau đó Hoắc Miên nhấn mạnh xuống hơn nữa, kim chọc qua da cổ người đàn ông kia…
Ngay lập tức, gã cảm thấy cả người tê rần...
"Tôi… bị gì thế này?"
"Có phải là cảm thấy cả người cứng lại, đầu lưỡi tê hết lại rồi không?" Hoắc Miên khẽ hỏi.
Người đàn ông kia gật mạnh đầu...
"À, quên chưa nói cho anh biết là tôi làm việc ở bệnh viện đấy, hằng ngày phải tiếp xúc với rất nhiều loại thuốc. Mà một cô gái thì nhất định phải biết cách tự bảo vệ bản thân, nên lúc nào tôi cũng mang theo người một loại độc chết người. Trên cây kim này có tẩm loại thuốc mà bệnh viện của tôi mới phát minh ra, giết người sau một tiếng đồng hồ. Nói cách khác thì, nếu trong một tiếng đồng hồ mà anh không lấy được thuốc giải thì anh sẽ chết."
"Con điên này, mau thả đại ca của bọn tao ra…" Mấy tên đàn em sợ đến mức tái hết mặt.
"Đại ca của mấy người trúng độc rồi, không nói nổi nữa đâu, nếu mấy người muốn anh ta chết thì cứ dây dưa với tôi tiếp đi."