"Em đang nhìn gì mà tập trung thế?"
Tần Sở vừa vào cửa đã thấy Hoắc Miên đang đứng trước bàn làm việc của anh…
"Em nhìn cái này, sao anh vẫn còn giữ nó thế? Xấu chết mất…" Hoắc Miên chỉ vào bức ảnh, cười nói.
"Ai nói vậy? Anh cảm thấy đây là khoảng thời gian em xinh đẹp nhất."
"Vậy ý của anh là bây giờ em không xinh đẹp?"
"Tất nhiên là không phải rồi, anh chỉ muốn lưu giữ lại những kỷ niệm đẹp đẽ, khi nào rảnh thì nhớ lại khoảng thời gian đã qua, tấm ảnh này rất quan trọng đối với anh." Tần Sở không nói thẳng ra là bảy năm ở Mỹ, anh đã vượt qua được những ngày tháng nhớ mong Hoắc Miên nhờ vào bức ảnh này.
Nhưng Hoắc Miên đã nhìn ra được từ ánh mắt của anh…
Cô ôm chầm lấy cổ Tần Sở làm nũng: "Tấm ảnh ấy không đẹp, chụp lâu lắm rồi, đợi mấy hôm nữa anh rảnh thì chúng ta đi chụp ảnh cưới đi."
"Chụp ảnh cưới thì chúng ta phải đến Maldives chụp thật đẹp, không thể qua loa được." Tần Sở yêu chiều hôn mặt cô.