"Trước kia cũng là vì tớ nghĩ nhiều nên mới chần chừ mãi, để lỡ mất rất nhiều thứ. Bảy năm chia tay với Tần Sở, tớ đã sống máy móc như một cái xác không hồn, sau khi anh ấy quay về thì tớ mới cảm thấy như đã tìm lại được chính mình. Chí Tân nói rất đúng, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, tớ không thể cứ nghĩ nhiều mãi như vậy được, đi bước nào thì hay bước ấy. Tớ biết, bây giờ tớ và Tần Sở ở bên nhau chính là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi."
Hoắc Miên nói những lời này một cách chậm rãi…
"Được đấy gái ạ, cậu nghĩ vậy cũng đúng, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, đừng tự khiến mình mệt mỏi như vậy. Tần Sở là Tần Sở, mẹ anh ấy là mẹ anh ấy. Cậu sống cùng Tần Sở chứ không phải là với cha mẹ anh ấy, thằng nhóc Chí Tân kia mới tí tuổi đầu mà ăn nói cũng rất có lý đấy, ha ha. Về sau tớ mà gặp khó khăn gì chắc cũng sẽ đi hỏi ý kiến thằng nhóc ấy xem sao."
Thấy Hoắc Miên không còn nhạy cảm, không còn nghĩ nhiều như trước, Chu Linh Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.