"Tôi là Triệu Thanh Nhã, bây giờ tôi đang ở sân thượng của bệnh viện các cô, nói chuyện được không?"
"Cô Triệu, hình như tôi không thân quen với cô lắm."
"Tôi có lời muốn nói với cô, cứ như vậy đi." Triệu Thanh Nhã nói xong cũng không chờ Hoắc Miên trả lời, mà cúp điện thoại ngay.
Hoắc Miên cũng hết chỗ nói. Cô biết Triệu Thanh Nhã là ngôi sao nổi tiếng. Lúc về nhà không có việc gì, cô cũng sẽ xem mấy bộ phim cổ trang cô ta đóng, khả năng diễn xuất đúng là rất tốt.
Thế nhưng... cô thật sự không muốn gặp cô ta ở ngoài. Từ lần cô ta ném túi xách cho cô, cô đã không có thiện cảm với cô ta rồi, chỉ thấy cô gái đó thật không ra gì. Nhưng vì giữa cô và Tô Ngự cũng không có gì, nên cô không để tâm tới Triệu Thanh Nhã. Nếu như có cô gái khác muốn tranh Tần Sở với cô, thì cô sẽ xử lý gọn ghẽ rồi.
Nghĩ ngợi một chút, cô vẫn quyết định lên sân thượng, vì nếu lần này không đi, có lẽ Triệu Thanh Nhã vẫn sẽ tiếp tục lằng nhằng.