"Thì là như cậu nhìn thấy đấy." Tô Ngự kiêu ngạo trả lời.
"Đừng nói thừa với tôi, tôi hỏi vụ bức ảnh là thế nào cơ mà? Chẳng phải ở giữa còn có người à?"
"Bị tôi cắt đi rồi, sau đó dán lại lần nữa, cuối cùng Photoshop một chút."
"Ha ha ha, trước kia tôi vẫn cảm thấy cậu là người giỏi giang..." Ngụy Liêu nói nửa câu.
"Bây giờ thì sao?"
"Bây giờ tôi phát hiện cậu đúng là thiên tài. Kiếp trước cậu là thợ may hả, chuyện này mà cũng nghĩ ra được." Ngụy Liêu cười ha hả.
Tô Ngự tự hào trả lời: "Quả thực chỉ có tôi mới nghĩ ra cách tuyệt vời như vậy."
"Cậu tự sướng như thế có ổn không đấy? Không sướng bằng người thật đâu, cậu còn phải tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày được ở bên người thật đi."
"Biến biến biến... Dơ bẩn quá, không thể trò chuyện với cậu được nữa, ngủ đây."
"Cậu lại giả vờ ngây ngô gì với tôi hả, cậu bây giờ như mấy thằng trẻ con mới biết yêu ấy..."