Sau đó cô gái xinh đẹp kia giẫm lên tay của một trong những gã đàn ông, thong thả lên tiếng: "Không phải các người tò mò tôi dựa vào ai ư? Nói cho các người biết, người tôi dựa vào không phải là cha nuôi, mà là cha ruột. Nói lung tung không tốt đâu, về sau đừng để tôi gặp lại các người nữa, bằng không gặp lần nào là tôi đánh lần đó."
Người đẹp kia nói xong thì bỏ đi... đến cả lẩu cũng không ăn.
Chủ quán hoảng sợ tới mức không dám ngăn cản...
Có người báo cảnh sát, nhưng cảnh sát tới thì cũng chỉ hỏi mấy câu lấy lệ mà thôi.
"Có sợ không?" Tần Sở ôm Hoắc Miên, hỏi.
"Không, xem đã mắt lắm. Ai bảo bọn họ lắm chuyện, ăn nói linh tinh, bây giờ thì hay rồi, ăn đòn no rồi chứ? Anh nói xem, mấy người đàn ông mà tán phét, ăn nói linh tinh, còn sỉ nhục cô gái trẻ như vậy, đúng là buồn nôn, bị đánh là đáng đời." Hoắc Miên cười.
"Đi thôi, chúng ta đổi quán khác."