"Cút, mấy người cút ra ngoài hết cho tôi, tôi không muốn ở đây, tôi muốn ra ngoài, tôi muốn chơi game."
Hoắc Miên đi qua theo âm thanh cáu giận kia, trên giường chỉ là một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
Dáng người rất gầy, mặt mũi hơi vàng vọt, dưới mắt là quầng thâm, rõ ràng là chất lượng giấc ngủ không tốt.
Hoắc Miên cầm hồ sơ bệnh án của cậu ta xem qua, Hoàng Gia Minh, nam, mười bảy tuổi, học sinh lớp 10-9 của trường trung học phổ thông số 2. Vì chứng cuồng loạn mà làm trái nội quy ở trường nhiều lần, đã bị bắt thôi học tạm thời, cha mẹ là chủ của chuỗi siêu thị lớn nhất vùng, gia cảnh hơn người, là con một.
Từ những tư liệu này, Hoắc Miên có thể tạm kết luận chứng bệnh của cậu ta hình thành từ nguyên nhân gì.
Thế là cô đi về phía cậu thiếu niên...
"Y tá trưởng, đừng đi qua đó, nguy hiểm lắm." Y tá sau lưng nhắc nhở vì sợ Hoắc Miên sẽ bị thương.
"Hoàng Gia Minh, đúng không?"