Hoắc Miên chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt trong veo của anh lấp lánh sự dịu dàng...
Chỉ có những lúc đối mặt với Tần Sở, cô mới thùy mị như nước đến vậy.
Khi con người còn sống, có bao nhiêu người có thể sống đến bạc đầu với người mình yêu sâu đậm nhất?
Trong đêm đầy sao sáng ở núi Vân Đỉnh kia, cô từng ước nguyện với sao băng...
Khi ấy Tần Sở đã hỏi cô ước gì? Cô không nói, bởi đó là giấc mộng thuở ban đầu đẹp nhất trong lòng cô...
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Hoắc Miên chỉ thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, rồi lại như đang phiêu đãng...
Cuối cùng không phân biệt được là mộng ảo hay hiện thực, vậy là trong lúc mệt mỏi, cô đã nặng nề thiếp đi...
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Hoắc Miên tỉnh dậy đã là 7 giờ sáng...
Cô rửa mặt xong rồi đi xuống lầu, Tần Sở đã làm xong bữa sáng, lúc này đang cầm điện thoại đọc tin tức tài chính và kinh tế.
"Chào buổi sáng."