"Đừng nói nữa, đủ rồi..." Dương Mỹ Dung như không nghe nổi nữa mà phẫn nộ quát lên.
"Không được, con nhất định phải nói, nếu như con không nói, mẹ lại luôn thấy như chị nợ gia đình này cả tám triệu vậy. Chỉ cần xảy ra chuyện gì, mẹ lại lấy việc cha đã mất để khích bác, đả kích chị. Dù sao con cũng ủng hộ cho hạnh phúc của chị, còn về ân oán của hai nhà cũng là chuyện của mẹ và ông bà Tần. Con không quan tâm mọi người giải quyết thế nào, nhưng đừng để chị và anh Tần Sở bị kẹp ở giữa nữa, họ yêu nhau là vô tội."
"Con nít con nôi như mày thì biết cái gì?"
"Con không phải đứa trẻ con nữa rồi, con đã mười chín tuổi, cũng đã hiểu tất cả. Tóm lại... mẹ không được đối xử với chị như vậy nữa, nếu không tốt nghiệp xong con sẽ xuống phía Nam và không bao giờ trở lại nữa, cái nhà này cũng sẽ tan rã."
Cảnh Chí Tân nói xong thì thở dài, vẻ mặt của cậu đầy phiền muộn...