"Mẹ... Con biết mẹ giận con, bây giờ mẹ muốn mắng muốn đánh đều không sao cả, chỉ cần mẹ đừng giận ảnh hưởng tới cơ thể là được."
"Những lời này của mày đúng là nực cười, tao mắng mày, đánh mày còn có tác dụng gì không? Có thể ngăn mày ở bên thằng nhóc nhà họ Tần kia không? Tao đã cảnh cáo mày nhiều lần rồi, không ngờ mày coi lời của tao là gió thoảng bên tai. Hoắc Miên... Tao nuôi dưỡng mày hơn hai mươi năm, có phải đã nuôi báo cô mày rồi không?"
Đây là lần đầu tiên Dương Mỹ Dung không chửi mắng Hoắc Miên như tát nước, nhưng câu nào cũng rất khó nghe.
"Không phải, mẹ, giữa con và Tần Sở, con chỉ là..."
"Tao không muốn nghe chuyện của hai đứa mày nữa, mày trưởng thành rồi, tao cũng không quản được, có điều chú Cảnh của mày chết oan uổng, mày lại ở bên người đã hại chết ông ấy, đúng là nực cười."
Dương Mỹ Dung nghiêng đầu mà nói lạnh lùng, đến cả ánh nhìn cũng không chịu cho Hoắc Miên.