"Anh tỉnh rồi à?" Giọng Hoắc Miên khàn khàn vô cùng.
"Đừng đi..." Anh nắm thật chặt lấy tay cô mà không chịu buông ra, không những thế giọng điệu của anh còn đang như làm nũng. ..
Đây là một Tần Sở mà trước kia Hoắc Miên chưa từng thấy. Tần Sở mà cô quen cao ngạo, ít nói, lạnh lùng, ngoài cô ra thì sẽ không hứng thú với bất kỳ chuyện gì. Nhưng bây giờ anh lại yếu ớt nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt, tất cả đều khiến người ta đau lòng không thôi...
"Em không đi đâu cả." Hoắc Miên xoay người lại và ngồi xuống bên giường của anh.
"Tiểu Miên... Anh xin lỗi, vì những việc không thể cứu vãn được mà mẹ anh đã làm kia... Nếu như biết bà ấy cực đoan đến vậy, anh sẽ không để lộ tin chúng ta đã kết hôn với ba. Do anh suy nghĩ không chu đáo, để mẹ em chịu tổn thương lớn như vậy."
Giọng của Tần Sở rất yếu ớt, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự chân thành...
Hoắc Miên nhìn ra được, Tần Sở đang thật lòng nói xin lỗi thay mẹ mình...