"Ừ, em chăm sóc mẹ trước nhé." Hoắc Miên cúp điện thoại rồi khẽ thở dài một hơi.
Cô hơi sợ, vì không biết phải đối mặt với mẹ thế nào, không phải sợ bị chỉ trích và chửi rủa, mà sợ sự oán trách không lời của mẹ.
Như thế còn đáng sợ hơn bất kỳ lời trách móc nào.
Hoắc Miên bất giác đi tới cửa quán bar Mị Hồ, nơi lần trước cô đến để đón Chu Linh Linh, cuối cùng lại dẫn đến đại chiến... còn phải lên tòa nữa.
Lần này lại vì cô không còn chỗ nào để đi, thế nên ma xui quỷ khiến thế nào lại đi vào.
Tầng một là quán bar, khu này rộng hơn năm trăm mét vuông, tiếng nhạc mạnh đinh tai nhức óc.
"Người đẹp, uống gì không?" Nhân viên phục vụ hỏi lịch sự.
"Mười hai chai Budweiser, cảm ơn." Hoắc Miên thản nhiên mở miệng.
Không bao lâu sau, nhân viên phục vụ đã đem lên...
"Cần mở ra không?"
"Mở hết ra." Hoắc Miên gật đầu.
"Được."
Nhân viên phục vụ mở hết mười hai chai bia cho Hoắc Miên xong thì lui ra ngoài...