"Cô đến làm gì?" Lúc bà Tần trông thấy Hoắc Miên thì cả người đều cảm thấy khó chịu.
Tuy đã tròn bảy năm không gặp nhau, nhưng gương mặt Hoắc Miên cũng không khác mấy so với bảy năm trước.
Ngoại trừ vẻ ngây ngô non nớt đã biến mất ra thì vẫn là gương mặt thanh tú, thậm chí còn hơi lạnh lùng kia.
Không rõ tại sao mọi người đều coi Hoắc Miên là kiểu người cao ngạo lạnh lùng, thật ra cô còn lạnh lùng hơn như thế nhiều.
Cô thuộc tuýp người vô cùng kiêu ngạo, nói là làm, vô cùng tùy hứng…
Bảy năm trước, vì cực lực phản đối con trai và Hoắc Miên yêu sớm, mà bà Tần khiến toàn trường đều biết.
Hoắc Miên đã có mấy lần đối đầu trực tiếp với bà ta, thế nên mới nói dù có nhiều năm không gặp, nhưng bà ta cũng sẽ không quên gương mặt này của Hoắc Miên.
Hoắc Miên không để ý tới bà Tần mà đi thẳng vào trong nhà, ngồi xuống ghế sofa bằng da thật, rồi từ từ ngả người ra sau dựa vào lưng ghế…