"Tôi chưa ăn no." Tô Ngự nói một cách tùy hứng.
Lúc này, ông chủ đi tới, cười ngượng nói: "Cậu này, là thế này, hai vị khách kia đã mua hai bát mì cuối cùng rồi, nếu muốn nấu mì lần nữa thì phải đợi hai mươi mấy phút, cậu có thể đợi không?"
"Không đợi, không đợi được." Tô Ngự trực tiếp từ chối.
"Vậy làm sao bây giờ?" Ông chủ khó xử hỏi.
Tô Ngự nhìn Hoắc Miên và Tần Sở, nói: "Đưa mì của bọn họ cho tôi, tôi có thể trả nhiều tiền hơn. Mì nhà ông hai tệ một bát, đúng không? Tôi trả cho ông hai trăm, đưa bát mì kia cho tôi." Nói xong, Tô Ngự bốc đồng mở ví tiền, rút ra hai tờ một trăm tệ.
"Cậu gì đó ơi, vấn đề không phải là tiền, hai người đó là khách quen của chúng tôi, làm như vậy không hợp quy tắc cho lắm."
"Ở chỗ này, lời nói của tôi là quy tắc." Hình như trong lòng Tô Ngự không phục, cho nên tranh chấp với ông chủ.