"Ơ… anh hỏi làm gì?"
"Em nói xem?" Tần Sở nhìn Hoắc Miên bằng ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa.
Vậy mà Hoắc Miên lại cảm thấy ánh mắt của Tần Sở đầy ý tứ đen tối.
"Còn mấy ngày nữa."
"Được rồi… vậy mấy ngày tới anh không suy nghĩ gì cả."
"Anh còn muốn suy nghĩ cái gì?" Hoắc Miên buồn cười nhìn Tần Sở.
"Anh nghe người ta nói vượt đèn đỏ gì gì đó, có điều anh không phải là người như vậy, anh là công dân tốt tuân thủ pháp luật." Tần Sở nghiêm túc trả lời.
Vượt đèn đỏ? Thế mà anh cũng nghĩ ra được ý tưởng đen tối này, Hoắc Miên nghe mà dở khóc dở cười.
Lúc ăn cơm tối, hai người đến tiệm mì A Tín. Nhân lúc cả hai không có ở nhà, bọn họ gọi nhân viên vệ sinh làm theo giờ đến nhà mình quét dọn.
Hoắc Miên không ngờ có thể gặp được Tô Ngự ở tiệm mì A Tín, dù sao thì người có thân phận như anh ta không giống người có thể đến hàng quán nhỏ ăn uống.