Tần Sở nhào tới bằng tốc độ ánh sáng, bảo vệ được Hoắc Miên, nhưng cánh tay anh lại bị con rắn cắn.
Cũng may là trời mùa thu, sáng sớm có chút lạnh, Tần Sở mặc áo sơmi tay dài màu xám nhạt, con rắn không cắn trực tiếp vào da, giảm bớt không ít lực.
Tần Sở cẩn thận bóp cổ con rắn bằng tay không bị cắn, để từ từ xuống đất rồi bỗng nhiên buông tay.
Hình như con rắn bị hoảng sợ, vẫy đuôi vọt cái vèo, trốn vào bụi cỏ bò đi.
"Anh bị rắn cắn rồi, đưa em xem." Sắc mặt Hoắc Miên thay đổi, vén ống tay áo của Tần Sở lên xem, có thể thấy rõ ràng được hai hàng dấu răng rướm máu.
"Đều tại em nên anh mới bị rắn cắn. Em nặn máu bầm ra trước, có lẽ hơi đau, anh gắng nhịn một chút." Nói xong, Hoắc Miên dùng sức bóp miệng vết thương, máu chảy liên tục ra ngoài.
"Chẳng lẽ em không nên giúp anh hút nọc độc sao? Trong phim đều diễn như vậy." Tần Sở nhắc nhở.