Hoắc Miên biết anh lại bắt đầu chơi trò thần bí, nói không chừng phía trước đang có niềm vui bất ngờ gì đó chờ cô.
Đi khoảng ba dặm đường núi, Hoắc Miên bị cảnh đẹp trước mắt làm cho ngạc nhiên đến ngây người.
Lúc đầu, trên con đường mòn đều là lá cây màu vàng, bởi vì trời đã vào thu, lá bạch dương biến thành màu vàng, nhìn rất là đẹp.
Khi đi khoảng một cây rưỡi nữa, màu vàng bỗng nhiên biến thành màu đỏ thẫm, cứ như thể là bị làm phép.
"Trời ạ, đẹp quá!" Hoắc Miên quay một vòng nhìn lá đỏ xung quanh, cảm thấy mình đang đứng trong thế giới của chuyện cổ tích.