"Vô cùng ngon." Khóe môi Hoắc Miên cong cong xinh xắn, nụ cười mỉm khoan khoái lúc sáng sớm.
"Ăn sáng trong phòng hay đi nhà ăn?" Tần Sở nắm tay Hoắc Miên, hỏi.
"Đi nhà ăn, em dậy sửa soạn rồi đi." Nói xong, Hoắc Miên đứng dậy, nhưng sắc mặt cô bỗng nhiên thay đổi.
"Làm sao vậy?" Thấy Hoắc Miên không thích hợp, Tần Sở lo lắng hỏi.
"Em… cái kia… tới."
"Cái gì?" Tần Sở không hiểu ra sao.
"Đèn đỏ á." Hoắc Miên khóc không ra nước mắt.
Tần Sở chợt hiểu ra, kéo chăn Hoắc Miên đang đắp lên, nhìn thấy dưới thân cô có vết máu đỏ thẫm.
"Ồ…" Tần Sở hoàn toàn cạn lời, không biết nên nói cái gì cho phải.
Có điều, anh thật sự rất may mắn, may mắn sáng nay cô mới đến ngày, nếu không thì làm gì có một đêm phong lưu tối qua.
"Em đừng nhúc nhích, anh gọi người mang đồ đến." Tần Sở vỗ về Hoắc Miên, sau đó cầm điện thoại gọi một cuộc.