"Thích, thích cực kì!" Hoắc Miên mở mắt ra, tựa trong lòng Tần Sở, nhìn dãy núi dài liên miên bất tận ở phía xa.
"Lần này có ít ngày nghỉ, chúng ta tới đây chơi giải buồn trước, đợi em được nghỉ đông, anh dẫn em đi Maldives."
"Vâng." Hoắc Miên gật đầu hạnh phúc tràn đầy.
Lúc này, điện thoại bàn đổ chuông.
"A lô."
"Được, tôi biết rồi."
"Đi thôi, chúng ta đi ăn."
Hai người xuống tầng mười lăm, tầng mười lăm có một nhà hàng món Âu, trang trí rất cao cấp.
Hoắc Miên ngạc nhiên phát hiện cả một phòng ăn xoay tròn lớn chỉ có hai người bọn họ.
"Sao không có khách? Chỉ có hai chúng ta?" Hoắc Miên nghi ngờ.
"Chắc là giám đốc khách sạn dặn hôm nay không tiếp khách ngoài." Tần Sở suy đoán.
Quả nhiên, hai người vừa ngồi xuống, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi có vóc người hơi mập đi tới.