Hai mươi phút sau, Hoắc Miên lái xe đến nhà Ngô Hiểu Tuyết.
Đây là một khu chung cư cao cấp, nghe nói nhà họ Ngô đã bỏ tiền ra để mua nhà và lắp đặt thiết bị nội thất.
Hoắc Miên gõ cửa, đợi một lát mới thấy Ngô Hiểu Tuyết mở cửa.
Lúc thấy Ngô Hiểu Tuyết, Hoắc Miên giật mình
Sắc mặt Ngô Hiểu Tuyết trắng bệch, dưới váy ngủ màu trắng có vết máu chói mắt.
"Cô sao vậy?" Hoắc Miên dìu Ngô Hiểu Tuyết đang đứng không vững.
"Bụng tôi hơi khó chịu, toàn thân không có sức lực. Cô có thể đưa tôi đến khu điều dưỡng phía Nam không?"
"Khu điều dưỡng phía Nam? Tại sao không đi bệnh viện Số 1? Thiết bị chữa bệnh ở đó tốt hơn." Hoắc Miên ngạc nhiên.
Ngô Hiểu Tuyết lắc đầu: "Tôi không muốn để đồng nghiệp biết chuyện của tôi. Tôi cầu xin cô, Hoắc Miên."
Thấy ánh mắt cầu xin của Ngô Hiểu Tuyết, cuối cùng Hoắc Miên cũng thỏa hiệp, dìu cô ta xuống lầu, lái xe chở cô ta đi khu điều dưỡng phía Nam.