"Tiểu Miên, cậu đừng quan tâm đến chuyện giữa hai bọn tớ, nó không đơn giản như cậu nghĩ đâu."
"Hả? Chẳng lẽ giữa hai người còn có bí mật gì mà tớ không biết?" Hoắc Miên ra vẻ ngạc nhiên.
"Khụ… Tất nhiên là không có rồi, đừng nghĩ linh tinh."
"Được rồi, dù sao thì tớ cũng đã nói những gì cần nói rồi, cậu có bỏ chặn hay không thì là việc của cậu, nhưng mà… Cậu đừng để ý đến những lời mà Lâm Tuyết Kiều kia nói, cô gái đó... Không đơn giản như vậy đâu, cô ta cố ý nói cho cậu nghe đấy."
Sau khi nhắn nhủ xong, Hoắc Miên mới yên tâm, sau đó dọn dẹp lại ít đồ, rồi lái xe đi trực đêm thứ ba trong tuần này.
Vì đang là giờ cao điểm nên ngoài đường khá hỗn loạn, Hoắc Miên mở nhạc trong xe.
Đang nghe rất tập trung thì mơ hồ cảm thấy hình như có người đang nhìn cô.
Quả nhiên, song song với xe cô còn một chiếc Lamborghini màu đen đang đợi đèn đỏ…
Người ngồi ở ghế điều khiển không phải là Tô Ngự thì là ai nữa...?