"Cao Nhiên nói là cậu chặn Wechat của anh ta."
"Đúng rồi, có vấn đề gì à?" Chu Linh Linh trả lời rất hùng hồn.
"Không có vấn đề gì, chỉ là Cao Nhiên không liên lạc được với cậu nên đã chạy đến hỏi tớ xem có chuyện gì đang xảy ra? Hai người ầm ĩ như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì thế?"
"Không có chuyện gì, chỉ là nhìn anh ta ngứa mắt thôi."
"Thấy anh ta ngứa mắt thì phải chặn từ trước đi, sao phải đợi đến ngày bạn gái người ta chạy đến thì mới chặn. Chị gái à, có phải là chị có suy nghĩ gì đó với cảnh sát nhân dân không?"
"Chó má, còn lâu." Chu Linh Linh lập tức phủ nhận.
"Được rồi, cậu cứ mạnh miệng tiếp đi."
"Hầy, dù sao thì chuyện giữa hai bọn tớ không thể giải thích bằng một hai câu qua loa được, ngày mai cậu rảnh không?"
"Rảnh, hôm nay làm ca đêm, vừa khéo ngày mai được nghỉ cả ngày."
"Vậy thì tốt rồi, hai chúng ta ra ngoài đi dạo, ăn một bữa cơm, gần đây tâm trạng tớ cũng không tốt, tâm sự với cậu luôn."