"Em… em cũng không rõ lắm, kính xin Tổng giám đốc Tô chỉ rõ." Miên Hoa Đường cắn môi, nói khẽ.
"Không có chuyện gì nữa thì cô về đi, nếu còn muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa thì sau này đừng có để đầu óc vào mấy chuyện không liên quan này, tập trung đóng phim, tập trung học thuộc kịch bản đi. Cô nhớ cho kĩ, không có con đường tắt nào đi đến thành công đâu, quan trọng nhất là phải chăm chỉ."
"Tổng giám đốc Tô, thật ra em đối với anh…" Miên Hoa Đường không cam lòng, nghiêng về phía trước, định sáp lại gần Tô Ngự.
Tô Ngự lập tức đứng dậy, lớn tiếng gọi người ngồi cách đó không xa: "Đưa micro cho tôi đi, tôi hát bài này hay nhất."
Nói xong, Tô Ngự nhận micro rồi hát, Miên Hoa Đường bị gạt sang một bên đầy xấu hổ.
Lúc này, Đường Xuyên nồng nặc mùi rượu đi đến, ôm vai của Miên Hoa Đường: "Gần đây Tổng giám đốc của các em đang ăn chay, em đừng phí tâm tư với cậu ấy nữa, hay là em theo anh đi, chắc chắn anh sẽ thương em hơn cậu ấy."