Không đợi Tô Ngự trả lời, Đường Xuyên đã cướp lời: "Cậu còn chưa nhìn rõ à, có còn làm được không đấy? Rất rõ ràng… Miên Hoa Đường chỉ là bia đỡ đạn mà thôi, chính là bia đỡ đạn mà Tổng giám đốc Tô của chúng ta đặt lên mặt bàn để cho người ta công kích, cậu ấy làm vậy là để bảo vệ người thật sự muốn bảo vệ."
"Ồ… chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà cậu lại trở nên cao thượng như vậy à cậu Tô." Ngụy Liêu cười nói.
"Hai cậu có tin là lát nữa tôi sẽ gọi nhà tang lễ đến bể bơi nhà tôi để khiêng hai thi thể đi không?" Tô Ngự lạnh lùng uy hiếp.
Ngụy Liêu và Đường Xuyên lập tức câm miệng.
Buổi tối trong một nhà hàng cao cấp nào đó.
Một đám người ngồi uống rượu giống như thường ngày, Miên Hoa Đường mặc váy ngắn màu hồng, đội mũ phớt màu đỏ đi đến.
Cô ta ngồi bên cạnh Tô Ngự, rót rượu cho anh ta, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
Khuôn mặt Tô Ngự không có biểu cảm gì, nhưng thỉnh thoảng ngồi bấm điện thoại, có vẻ không yên lòng.