"Ồ, mạnh miệng gớm nhỉ." Tần Sở cười nhạo.
"Tôi là người nói được thì làm được. Tôi sống hơn hai mươi năm rồi, chưa bao giờ tôi muốn có thứ gì mà lại không chiếm được."
"Vậy à? Thế thì e là lần này anh phải thất vọng rồi, không ai có thể cướp đi Hoắc Miên từ tôi, dù là ai đi chăng nữa, kể cả anh." Giọng điệu của Tần Sở cực kì ngang ngược, như thể đang tuyên bố với toàn thế giới.
"Chúng ta cứ thử chờ xem." Tô Ngự nhếch mép, xoay người đi.
Tần Sở hừ lạnh, đi ra khỏi nhà hàng.
Sau đó, anh lên ngồi ghế lái phụ trong chiếc Volkswagen CC của Hoắc Miên.
"Hả? Sao anh lại lên đây? Xe của anh đâu?"
"Anh gọi điện bảo người của công ty lái về nhà hộ anh rồi."
"Hả… Vì sao?"
"Vì anh muốn được em chở về nhà."
"Nhưng kỹ thuật lái xe của em kém lắm." Hoắc Miên nhấn mạnh.
"Anh vẫn thích."
"Được rồi, Tần đại nhân, anh ngồi cho ổn đấy."
Cuối cùng, Hoắc Miên lái xe chở Tần Sở về hướng Hoàng Gia Lâm Uyển.