Không đợi Hoắc Miên nói gì, Tô Ngự liền đi tới mở cửa xe, nhìn Hoắc Miên bằng ánh mắt hơi phức tạp, nói: "Xuống xe!"
"Làm gì?"
"Có việc." Vẻ mặt Tô Ngự kiêu ngạo.
Rõ ràng là anh ta chủ động tới tìm Hoắc Miên, nhưng cả người vẫn toát ra cảm giác hơn người, không hổ là thái tử của Tô Thị.
"Nói mau đi, tôi còn phải đi làm."
Hoắc Miên không hề ngại ngùng, bước xuống xe từ ghế lái.
Cô mặc áo khoác màu cà phê, quần bút chì màu xanh đậm, đôi giày màu đen, nhìn rất tri thức, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
"Cô còn có tâm trạng đi làm à? Cái cô này, sao mà lại vô tư đến mức này cơ chứ!" Tô Ngự cạn lời.
"Sao mà lại vô tư?" Hoắc Miên bật cười, cảm thấy cách nói của Tô Ngự rất thú vị.
"Không phải một tuần sau cô phải lên hầu tòa à?"
Đôi mắt Hoắc Miên lóe sáng: "Cái này mà anh cũng biết? Tin tức nhanh nhạy thật đấy!"