"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại ở đây?" Chu Linh Linh rít gào.
"Làm sao tôi biết được, tôi còn muốn hỏi cô đấy."
Cao Nhiên cũng ngu ngơ… Ký ức về chuyện tối qua rời rạc, anh ta chẳng nhớ được bao nhiêu.
Anh ta chỉ nhớ là mình cùng Chu Linh Linh đi ăn, uống rượu, sau đó tâm trạng cô không tốt…
Nhưng vấn đề là sao hai người bọn họ lại tới khách sạn? Đáng chết hơn là cả hai còn không mặc đồ.
Chu Linh Linh cúi đầu nhìn mình, ngay cả quần lót cũng không có.
Đúng là điên rồi.
"Cao Nhiên, anh cái đồ lưu manh này, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn..."
"Chị hai à, nếu tôi muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thì sẽ không tìm loại người như cô đâu."
"Chó má, bà đây xinh đẹp như vậy, chắc chắn là anh đã ngấp nghé lâu rồi. Tôi nói rồi mà, đang yên lành chủ động đón tôi đi ăn cơm, thì ra anh hèn hạ như vậy."