Nghe xong lời Tần Sở nói, sắc mặt Hoắc Miên liền thay đổi.
"Anh biết em đang sợ cái gì, em sợ phản ứng của mẹ em quá kịch liệt."
"Đúng vậy, tình huống bây giờ của mẹ em không thể chịu được kích thích."
"Em có từng nghĩ là chúng ta không thể giấu giếm cả đời không? Chúng ta là vợ chồng, chuyện này đã trở thành sự thật."
"Em biết." Hoắc Miên cúi đầu, giọng nói nhỏ dần.
"Về chuyện năm xưa ba mẹ anh làm, đúng là làm cho người ta không thể tha thứ được. Anh đang cố hết sức bù đắp, anh sẽ đối xử tốt cả đời với người nhà em, coi mẹ em như mẹ anh, coi em trai em như em trai anh. Anh mong nếu mẹ em biết tấm lòng của anh đối với em thì sẽ hiểu cho anh."
"Nhưng mẹ em bị cao huyết áp, sức khỏe không tốt, em sợ một khi mẹ em kích động lên… bệnh tình tái phát thì phiền phức lắm. Chú Cảnh đã mất, em không muốn mẹ em cũng xảy ra chuyện."
"Nếu chúng ta nói khéo léo thì sao?" Tần Sở thử dò xét.