"Khụ khụ… Quả nhiên, Tần đại nhân liệu sự như thần."
Hoắc Miên không thể không phục sự thông minh tài trí của Tần Sở. Anh chỉ cần nhìn là biết ngay mánh khóe nhỏ của cô.
"Có chuyện gì thì nói đi."
"Cũng không có gì, gần đây mẹ hay gọi em về nhà, em không thể từ chối mãi được, dù sao hai ta đã kết hôn rồi, em chỉ về nhà ở vài ngày cùng mẹ và Chí Tân mà thôi."
"Ừ." Tần Sở gật đầu.
"Anh đồng ý à?" Hoắc Miên không ngờ Tần Sở lại dễ nói chuyện như vậy.
"Ừ, về nhà ở vài ngày đi, mua đồ gì đó về cho mẹ em và em trai em, nếu em không đủ tiền thì anh sẽ bảo phòng tài vụ chuyển cho em."
"À… thôi, đủ rồi, em có rất nhiều tiền rồi."
Hoắc Miên thường dùng tiền lương của mình, bởi vì từ sau khi thăng chức, tiền lương của cô cũng tăng lên rất nhiều.
Ăn mặc hằng ngày đều do Tần Sở lo liệu, cô không cần tiêu tiền gì cả.
Tần Sở cho cô hơn năm mươi triệu, còn có mỗi tháng một triệu tiền lương, cô không động tới một đồng nào.