"Hình như chúng nó không muốn quay về cho lắm, vẫn muốn được hôn một cái, còn nói là đợi tối anh về tắm rửa cho chúng nó." Tần Sở nói rất nghiêm túc.
"Giở trò lưu manh mà anh cũng kiểu cách nhã nhặn được như thế này, Tần đại nhân, anh làm thế có ổn không đấy?" Vẻ mặt Hoắc Miên câm nín.
"Làm vậy với vợ mình không gọi là giở trò lưu manh, mà gọi là tình thú."
"Mau cài áo vào cho em, nếu không thì đêm này đừng có hòng lên được giường của em đấy." Cuối cùng Hoắc Miên đành phải dùng cách uy hiếp.
Tần Sở cực kì không cam tâm đứng dậy, mặc áo lót vào cho cô…
Trước khi khóa lại, anh còn cố nhéo một cái, khiến Hoắc Miên vừa tức vừa ngượng…
"Tần Sở, anh… làm gì thế?"
"Làm."
"Phì… Em không ngờ anh lại xấu xa thế này đấy?" Hoắc Miên thật muốn ói ra máu.
"Mỗi người luôn có rất nhiều mặt, nếu sống cả đời không thay đổi thì đó là kẻ đần."
Được rồi, thế mà Hoắc Miên lại cảm thấy anh nói cũng có lý…