Nghe thấy Hoắc Miên nói như vậy, cuối cùng Tần Sở cũng dừng bước…
"Anh không thấy là mình hơi quá đà à?" Hoắc Miên phồng má thở phì phì hỏi.
"Câu này phải do anh nói mới đúng chứ?" Tần Sở quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Hoắc Miên.
"Làm ơn đi… Anh không cần phải quanh co lòng vòng như vậy, có gì thì cứ nói thẳng là được, anh không thấy làm thế này thì cả hai chúng ta đều mất tự nhiên à?"
Hoắc Miên rất khó chịu vì Tần Sở không để ý đến cô, cảm giác này thật sự khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Tần Sở thấy cô đã hỏi như vậy rồi, nên quay người đi xuống lầu.
Anh bước từng bước một đến trước mặt Hoắc Miên, mặt đối mặt với cô ba giây.
"Vậy được rồi, anh hỏi lại em một lần nữa, rốt cuộc đêm qua em đã đi đâu, đã xảy ra những gì? Nghĩ cho kĩ rồi trả lời anh."
Nghe thấy Tần Sở nhắc đến chuyện hôm qua một lần nữa, trong lòng Hoắc Miên xuất hiện dự cảm không lành.