"Chân tướng gì cơ?" Hoắc Miên vẫn không có ý định nói thật với Chu Linh Linh, chỉ giả vờ như không biết mà hỏi ngược lại.
"Đặng Khải nói cho tớ biết hết rồi…"
"À, anh ta nói cho cậu biết rồi à, thật ra cũng chẳng có gì cả, dù sao thì cả hai chúng ta cũng không sao."
Hoắc Miên cười nhạt một cái, giọng điệu tương đối ung dung…
"Cả nhà cậu nữa, cậu bị ngu à? Cậu có biết là cậu đã suýt giết người rồi không hả?"
Cuối cùng Chu Linh Linh không làm căng nổi nữa, khóc òa lên…
"Làm gì đến mức nghiêm trọng đến vậy, tớ chỉ cố ý dọa tên cặn bã ấy thôi, tớ không giết người thật, giết người phải đền mạng đấy."
"Chó má, cậu lừa tớ, chẳng lẽ tớ còn không biết cậu là người như thế nào?"
Chu Linh Linh khóc như mưa như gió, lớp trang điểm trên mặt bị trôi đi, vành mắt cô đèn sì hấp dẫn chú ý của người qua đường…
"Nhìn gì mà nhìn, cút hết đi." Thấy người qua đường đứng quây lại để nhìn, Chu Linh Linh mắng.