"Trí Viễn, gần đây em mở một quán trà sữa, đang trong quá trình lặp đặt thiết bị, nhưng em vẫn còn thiếu ít tiền, cho nên…."
"Cô muốn vay tiền tôi à?" Ninh Trí Viễn cười lạnh.
"Đúng vậy, em cũng chẳng có nhiều bạn bè gì, nghĩ đến việc anh cũng đối xử với em khá tốt, cho nên… Anh có thể nể tình trước kia chúng ta đã từng ở bên nhau, rồi em còn phá thai vì anh, anh cho em mượn ít tiền được không. Sau này chắc chắn em sẽ trả lại, sau khi rời khỏi bệnh viện, em cũng không tìm được việc làm, anh phải biết là Ngô Hiểu Tuyết đã hạ lệnh cấm đối với em, bây giờ em không sống nổi nữa rồi." Hà Mạn nhìn Ninh Trí Viễn với đôi mắt ngấn nước, vẻ mặt uất ức.
Ninh Trí Viễn vốn không hề có tình cảm gì với Hà Mạn, ngày trước ở bên nhau cũng chỉ để giải tỏa nhu cầu sinh lý mà thôi.
Nhưng bất kì người đàn ông nào thấy phụ nữ khóc lóc trước mặt mình như vậy, cũng đều sẽ mềm lòng.
Cho nên mặc dù Ninh Trí Viễn rất phản cảm, nhưng vẫn hỏi: "Cần bao nhiêu?"