"Vâng." Tuy đã khuya lắm rồi, anh cũng lo lắng cho Hoắc Miên, nhưng hiếm khi ba chủ động tìm anh nói chuyện, anh cũng muốn nhân cơ hội này nói cho rõ ràng, để tránh sau này bọn họ gây phiền phức cho anh.
Sau đó, hai cha con đi tới hồ cá phía trước biệt thự, ở đó có một đình nghỉ mát, đây là một thiết kế mà ba Tần Sở rất thích, nghe nói đá và gỗ được vận chuyển từ Vu Sơn, chi phí xây dựng tốn rất nhiều tiền, ngay cả bàn trà cũng được làm từ gỗ sưa.
Tần Sở ngồi ở một bên, ba Tần Sở ngồi đối diện. Anh tranh thủ lấy điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Hoắc Miên.
"Một lát nữa anh mới về, em ngủ sớm đi."
"Vâng." Hoắc Miên lập tức trả lời.
"A Sở, gần đây công ty thế nào rồi?" Bởi vì Tần Dụ Dân đã hoàn toàn giao quyền cho Tần Sở, cho nên ông rất ít tham dự chuyện của công ty.
"Vẫn bình thường."
"Con về nước mấy tháng rồi, có quen chưa?"
"Quen rồi."
"Con muốn ra nước ngoài nữa không?"