"Không có gì, em chỉ hỏi mà thôi."
"Cô ta nghĩ như thế nào là chuyện của cô ta, anh nghĩ như thế nào là chuyện của anh."
Rất hiển nhiên, đối với Tần Sở mà nói, Giang Lâm Nguyệt chỉ là một người qua đường trong những người qua đường.
"Vâng, em thấy cô ta rất để ý chuyện của anh. Hôm nay lúc em về, cô ta cố ý chặn em ở cửa thang máy, hỏi em một vài vấn đề."
Tần Sở nhíu mày tỏ vẻ không vui.
"Có điều, cô ta không hỏi được gì, bởi vì em không nói gì cả."
"Sau này em không cần để ý tới người của công ty anh."
"Em biết rồi." Hoắc Miên gật đầu.
Sáng hôm sau, lúc Hoắc Miên thức dậy mới phát hiện sắp muộn giờ làm.
"Vì sao anh không gọi em dậy?"
"Anh thấy em ngủ rất say."
"Chồng à, em sắp muộn giờ làm rồi."
"Không đâu, anh đưa em đi." Tần Sở đã suy nghĩ xong rồi, trước khi Hoắc Miên lấy xe, anh sẽ đưa cô đi làm, như vậy anh mới yên tâm được.
"Nhưng không kịp ăn sáng."