"Em đút anh cho anh uống như thế, anh sẽ rất vui vẻ." Tần Sở cúp điện thoại, nhìn chăm chú Hoắc Miên, nói.
Khuôn mặt Hoắc Miên đỏ bừng lên.
"Ở đây là công ty, làm vậy không ổn đâu."
"Ở đây là công ty của anh, em là vợ của anh, có cái gì không ổn?" Tần Sở hỏi ngược lại.
Hoắc Miên nghẹn lời.
Được rồi, ở trước mặt Tần đại nhân, cô luôn là người thua trận.
Một bữa trà chiều được hai người bọn họ ngọt ngào chia sẻ với nhau..
Môi Hoắc Miên bị hôn đến mức sưng lên, cuối cùng thì Tần Sở mới buông cô ra.
Lúc ra khỏi phòng làm việc, Hoắc Miên cúi đầu đi rất nhanh, sợ người khác nhìn ra sự khác lạ.
Không ngờ lại đâm trúng người ở cửa thang máy.
"Thật ngại quá." Hoắc Miên lập tức áy náy.
"Không sao." Giang Lâm Nguyệt cười tao nhã.
Cô ta chờ gần bốn mươi phút ở đây, chỉ để nhìn vị khách quan trọng trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Có điều, sau khi thấy rõ Hoắc Miên, cô ta hơi thất vọng.