"Dựa vào việc tôi là cấp trên của cô."
"Cô đừng tưởng rằng với cái chức y tá trưởng quèn của cô thì có thể muốn làm gì thì làm. Cô tới đây làm không lâu bằng tôi, vênh váo cái gì mà vênh váo? Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám trừ lương của tôi, thì tôi sẽ không để yên cho cô đâu."
"Đình Đình, lúc Tống Lâm còn làm y tá trưởng, dù cô có kẹt xe thì cũng sẽ gọi điện thoại báo cho cô ấy, cho nên cô ấy không ghi cô đến muộn. Nếu cô cũng gọi điện thoại báo cho tôi biết, thì tôi cũng sẽ nể tình mà tha cho cô. Là do cô không coi tôi ra gì, tôi vẫn nói câu cũ, cô kính tôi một thước, tôi nhường cô một trượng. Cô không nể mặt tôi, tôi đây không phải là bánh bao, mặc cho cô ức hiếp. Cô có thể không nộp tiền phạt, tôi sẽ nói với cấp trên đuổi việc cô, cứ như vậy đi."
"Hoắc Miên, con khốn này…" Vương Đình Đình tức giận mắng sau lưng Hoắc Miên.
Cô ta luôn cảm thấy Hoắc Miên cố ý nhắm vào cô ta, gây khó dễ cho cô ta.