"Vậy thì anh cũng không thể dung túng em ngủ trên đùi anh chứ." Hoắc Miên dở khóc dở cười.
Tần Sở cưng chiều cô đến mức cô sắp coi trời bằng vung rồi.
Hai người ngồi trong xe một tiếng, trong khi từ quảng trường Vạn Đạt đến Hoàng Gia Lâm Uyển chỉ có mười phút đi đường.
Hoắc Miên nằm trên đùi Tần Sở ngủ, lại còn ngủ hơn một tiếng.
Trong một tiếng này, Tần Sở ngồi im nhìn cô ngủ, thật đúng là một anh chàng đẹp trai yên tĩnh.
"Thì có sao đâu, em ngủ ngon là được."
"Chồng ơi, anh đối xử tốt với em như vậy, em sẽ kiêu ngạo."
"Em có tư cách kiêu ngạo."
"Chúng ta mau lên lầu đi." Hoắc Miên mở cửa xe, vừa định xuống xe, lại phát hiện chân đã tê rần.
Có thể là do tư thế ngủ vừa rồi làm cho chân của cô không còn tri giác, cho nên bây giờ không còn sức bước đi nữa.
"Ơ…"
"Làm sao vậy?"
"Chân... em tê quá."
"Đừng nhúc nhích, anh ôm em đi." Tần Sở đi tới muốn ôm cô.