"Bất ngờ… thì không thấy, nhưng hoảng sợ thì có đấy. Em có biết là nếu em xảy ra chuyện gì thì anh sẽ khó chịu lắm không."
Tần Sở hơi đau lòng, nếu vừa nãy anh không nhận ra giọng nói của cô thì cô sẽ thật sự bị vệ sĩ ném ra bên ngoài rồi.
Nếu lúc đó nhỡ bị va chạm gì đó thì có khác nào là đang khoét tim anh ra đâu? Rốt cuộc cô gái này có biết không vậy?
"Em không sao mà." Hoắc Miên hơi chột dạ nhìn trộm Tần Sở.
Đối mặt với vẻ già mồm của Hoắc Miên, cách tốt nhất là cưỡng hôn…
Quả nhiên, Tần Sở hung hăng ném cô lên ghế sofa, sau đó đè người lên, một hồi điên cuồng. Cuối cùng hôn đến mức cô không còn chút sức lực nào mới chịu thả cô ra.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Boss, lát nữa còn một buổi họp báo nữa, xin anh hãy tiết chế một chút."
Tiết chế? Tần Sở đen mặt lại, tên Tiểu Dương này gần đây bị ngứa da à?
Tần Sở khó chịu mở cửa, nhìn Tiểu Dương: "Hoãn lại một tiếng đi."
"Boss..."