Hoắc Miên cắn môi, ngẩng đầu nói, : "Anh rất tốt, nhưng mà… tôi đã có bạn trai rồi."
"Hả?" Anh quân nhân mặt chữ điền ngẩn ra.
"Hôm qua tôi đã định nói ra rồi, nhưng ông Lưu lại không cho tôi cơ hội. Rất xin lỗi."
"Không sao, bây giờ nói cũng không muộn. Cô rất thật thà."
"Làm người thì phải thẳng thắn thành khẩn mà. Nếu làm phiền anh thì cho tôi xin lỗi."
"Không sao, đàn ông họ Lưu chúng tôi không phong lưu cũng không hạ lưu, lòng bao dung cơ bản thì vẫn có."
Hoắc Miên: …
Mặc dù anh quân nhân mặt chữ điền này không khéo ăn nói, cũng không kiêu ngạo như anh pháp y lần trước, nhưng cũng là một người kỳ lạ, vừa mở miệng nói đã nói ra được mấy câu kinh điển rồi, suýt nữa thì khiến Hoắc Miên bật cười.
Hai người nói rõ ràng với nhau xong, song song đi về, bất ngờ lại gặp phải Tô Ngự ở cửa ra vào.
"Đối tượng… xem mắt?"