Mùi thơm ở đầu ngón tay cô khiến Tô Ngự cảm thấy hơi xúc động, anh ta rất muốn kéo tay cô lại rồi hôn lên mu bàn tay cô. Nhưng anh ta lại cảm thấy với tính cách hung dữ của Hoắc Miên, rất có thể cô sẽ chặt tay anh ta mất. Cho nên, sau một hồi bối rối, anh ta quyết định từ bỏ ý định này.
"Hạ sốt rồi, tố chất cơ thể anh cũng không tệ lắm."
"Tất nhiên, trước kia tôi từng làm binh chủng đặc công vài năm, đừng có xem nhẹ ông đây."
Hoắc Miên không lên tiếng, thu dọn đồ rồi đứng dậy.
"Này này, cô cứ mặc kệ tôi đấy à?"
"Anh đã hạ sốt rồi, bây giờ chỉ cần ngủ một giấc là khỏe."
"Nhưng mà bây giờ… tôi hơi đói." Tô Ngự ôm bụng nói.
Hoắc Miên im lặng nhìn anh ta, sau đó đến phòng bếp xem, phát hiện chỉ còn hải sản.
"Sốt là do trong cơ thể có khí hàn, mấy ngày tới anh không được ăn hải sản, cháo hải sản cũng không được, chủ yếu là ăn uống thanh đạm."