Quả nhiên, Tô Ngự lập tức đàng hoàng, ngoan ngoãn ngậm nhiệt kế. Có đôi khi anh ta suy nghĩ không biết có phải người phụ nữ Hoắc Miên này trời sinh khắc anh ta hay không. Vì sao anh ta có thể ra tay với người phụ nữ khác, nhưng đến lượt cô, anh ta lại không tức giận nổi.
Có phải anh ta trúng độc gì rồi không? Hay là anh ta bị người phụ nữ này làm cho khuất phục rồi?
Hoắc Miên kéo ghế ngồi trước giường bệnh chờ kết quả. Tô Ngự thỉnh thoảng nhìn cô. Hoắc Miên cúi đầu, nghiêm túc viết báo cáo. Tô Ngự cầm điện thoại nhẹ nhàng mở cameras, sau đó tắt âm thanh chụp ảnh.
"Hoắc Miên."
"Gì?" Hoắc Miên lơ đãng ngẩng đầu.
Khoảnh khắc này được chụp lại, ban đêm không có nhiều ánh sáng, làm cho ảnh chụp hơi mơ hồ. Thế nhưng vẫn như có thể thấy rõ ràng ngũ quan thanh tú của Hoắc Miên.
Bởi vì thị lực ban đêm nhìn không rõ, cho nên những lúc trực đêm Hoắc Miên đều đeo kính.