"Tôi là Hoa Đà hay là Biển Thước thì có quan hệ gì với anh? Có phải anh quản hơi nhiều rồi không?"
"Tôi có lòng tốt dạy cho cô biết thế nào là phạm vi nghề nghiệp."
"Tôi cũng có lòng tốt dạy cho anh biết thế nào là phẩm chất cá nhân."
Tô Ngự nghẹn họng.
Lại một lần thua trận tranh cãi, Tô Ngự đã rất bình tĩnh.
Hình như anh ta xem chuyện cãi nhau với Hoắc Miên là một loại thú vui trong cuộc sống. Nếu một ngày không ầm ĩ thì anh ta cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Hoắc Miên nhìn các chỉ số sức khỏe của Tô Ngự, đặt thuốc lên khay, dặn dò: "Uống thuốc đúng giờ, anh khôi phục tốt lắm, khoảng một tuần nữa là có thể xuất viện."
"Nhanh vậy sao?" Tô Ngự hơi bất ngờ.
"Làm sao vậy? Không muốn đi à?"
"Đương nhiên là không phải, tôi ở cái chỗ chết tiệt này lâu đến mức sắp chết ngộp rồi, không thể uống rượu không thể tán gái, ông đây đã sớm chán chết rồi."