Ngô Hiểu Tuyết mở bao lì xì, lấy hai tờ ông Mao đáng thương từ bên trong ra.
Khuôn mặt cô ta tối sầm xuống, chỉ vào Ninh Trí Viễn, nói: "Anh xem, em nói rồi mà, anh không nên mời cô ta tới làm gì. Cô ta chỉ mừng cưới hai trăm tệ, chút tiền lẻ này không đủ cho em ăn sáng nữa. Cô ta không thấy ngại à? Mỗi bàn tiệc của chúng ta trị giá 15.800 tệ, cô ta mang hai trăm tệ đến ăn bữa mười mấy nghìn tệ, có biết xấu hổ hay không thế?"
"Cô ấy không ăn, cô ấy gửi tiền rồi đi về luôn." Ninh Trí Viễn cãi lại.
"Anh quan sát kỹ kĩ thật, có nhiều khách như vậy mà anh lại nhớ rõ cô ta không ăn. Ninh Trí Viễn, anh có ý gì? Có phải anh chưa quên được Hoắc Miên không?"
"Hiểu Tuyết, em suy nghĩ nhiều rồi. Nếu anh không quên được cô ấy thì sao có thể kết hôn với em?"