"Nói giống như anh rất thích hợp với tôi vậy." Hoắc Miên bất thình lình đáp trả lại một câu.
Hoắc Tư Khiêm im lặng.
"Anh nói thật, Tiểu Miên."
"Tôi cũng nói thật mà, trước đây anh còn nói với tôi đừng đến gần Tần Sở. Trong mắt anh, đàn ông toàn thế giới không ai bằng anh."
"Bọn họ sẽ làm tổn thương em."
"Ai sẽ không làm tổn thương tôi? Anh sao?" Hoắc Miên không khách sáo hỏi ngược lại.
"Nếu em bằng lòng trở lại, thì anh sẽ bảo vệ tốt em."
"Được rồi, anh ngừng đi, ai mà chẳng biết anh có mưu đồ gì, anh có thấy bản thanh minh của tôi chưa? Từ nay về sau, tôi không muốn có một chút quan hệ gì với nhà họ Hoắc nữa, anh tự giải quyết cho tốt."
Nói xong, Hoắc Miên quyết đoán cúp điện thoại.
Lúc xuống lầu, Tần Sở vừa lái xe trở về, Hoắc Miên đi tới mở cửa xe ngồi kế ghế lái.
"Có chuyện gì vậy?" Thấy sắc mặt của Hoắc Miên không đúng lắm, Tần Sở hỏi.
"Không có gì, em vừa bị một cuộc điện thoại làm phiền."