Tần Sở nghiêng đầu nhìn Hoắc Miên, khẽ thở dài, nói: "Một ngày nào đó anh sẽ chết ở trên tay em."
"Sao Tổng giám đốc Tần lại nói như vậy chứ?" Hoắc Miên tỏ vẻ uất ức.
Tần Sở bất đắc dĩ nhéo khuôn mặt căng mịn của Hoắc Miên.
Không ai có thể theo kịp sự thông minh của cô, chỉ nhìn xem cô có muốn dùng sự thông minh này hay không mà thôi. Đối với Tần Sở, cô thừa biết điểm yếu của anh nằm ở đâu.
Dù là chuyện gì, dù cô sai rồi, thì cô cũng có thể cãi lại một cách hùng hồn như thế. Chủ yếu là chỉ một câu nói đã có thể khiến cho Tần Sở mềm lòng.
Một tiếng chồng đã đủ làm tim Tần Sở tan ra.
Anh làm gì còn tâm tư suy nghĩ cuộc gọi vừa rồi của Ninh Trí Viễn nữa.
Hơn nữa, anh tin tưởng Hoắc Miên từ tận đáy lòng. Cô quen Ninh Trí Viễn lâu như vậy, nhưng trước sau chưa từng bước qua ranh giới cuối cùng. Vậy mà bây giờ cô tự nguyện sống cùng anh, nằm ngủ trên một chiếc giường, chứng tỏ vị trí của anh trong lòng cô là khác người khác.