"Ông có biết là một miếng mật ong chứa bao nhiêu đường không? Cháu không dọa ông đâu, nếu ông còn không chú ý chăm sóc sức khỏe thì sẽ mất mạng đấy!"
"Biết rồi." Ông cụ gật đầu, không dám cãi lại.
Hoắc Miên tiêm cho ông cụ một ống insulin, sau đó lại dặn dò một lượt về chuyện ẩm thực, còn uy hiếp ông: "Nếu ông không nghe lời thì cháu sẽ không chơi cờ tướng với ông nữa, ông cứ chơi một mình đi."
"Ông sẽ nghe lời." Lúc này ông cụ ngây thơ như một đứa trẻ.
Sau khi động viên xong bệnh nhân ở phòng số hai, Hoắc Miên đi ra ngoài, mệt mỏi vươn vai.
Đúng lúc đó Tô Ngự lại được vệ sĩ đỡ ra ngoài để làm vật lý trị liệu.
Thấy Hoắc Miên, Tô Ngự vừa định mở miệng, thì thấy cô quay mặt đi, không thèm nhìn anh ta.
Điều này khiến anh ta tức đến mức khó thở… Nhưng vì ngại mất thể diện nên anh ta cũng không thể chủ động bắt chuyện với người ta.
"Cậu Tô, buổi tối anh muốn ăn gì, để tôi dặn đầu bếp chuẩn bị." Y tá Nam Nam cẩn thận đi đến hỏi thăm.